|
'' Ta đã cạn nước mắt, mất tiếng cười vì cuộc đời, nhưng ta đã được quay về với linh hồn trắng trong, nhân hậu của NGƯỜI THỰC NGƯỜI. Nhưng ta đã vượt khởi lên trên những tối tâm, tội lỗi của NGƯỜI CHẲNG NGƯỜI. Bao đớn đau tan hồn, nát xác người đã gieo ở ta, ta đã gặt hái những bông hoa cao đẹp nhất ở sự THƯƠNG YÊU và THA THỨ vô bờ ''. DI NGÔN CỦA CỐ VÕ SƯ SÁNG TỔ NGUYỄN LỘC. ( Từ một đêm mưa gió bão bùng của núi rừng Tam Ðảo, tỉnh Vĩnh Yên - Bắc Việt ). " Venu dans une vie de larmes, j'ai perdu le rire à cause de la vie, mais je suis retourné à l'âme immaculée, généreuse de l'homme, en homme vrai. J'ai surmonté, au-delà de l'obscur, du péché de l'homme, mais non pas l'homme. L'homme a semé en moi toute douleur, âme fondue, corps écrasés, j'ai récolté les plus belles fleurs dans l'amour et la tolérance infinie ". Les dernières paroles du Grand Maître Fondateur NGUYỄN LỘC. ( Lors d'une nuit de pluie orageuse pluvieuse sur les forets et montagnes de Tam Ðảo, à la province de Vĩnh Yên - Nord du Vietnam ). |